Các cầu thủ vẫn ra sân đều đặn dù đã bị nợ lương từ nhiều tháng nay, để cống hiến cho các tifosi thứ bóng đá của lòng quả cảm. Nếu Serie A có giải thưởng cống hiến, thì hiện tại không ai xứng đáng nhận giải thưởng đó hơn tập thể Parma.
Trong thế giới bóng đá, niềm vui đôi khi rất ngắn ngủi. Sampdoria từng giành quyền tham dự UEFA Champions League năm 2010, nhưng chỉ một năm sau đã phải xuống hạng. Parma hiện tại cũng có số phận như thế, nhưng đau đớn hơn.
![]() |
Đội quân thập tự đã tuyên bố phá sản, và 99% sẽ không còn tồn tại từ mùa giải năm sau. |
Năm ngoái, đội quân thập tự còn nằm trong top được dự Europa League, nhưng những khó khăn về tài chính buộc họ phải nhường suất này cho Torino. Cay đắng hơn, mùa giải năm nay, họ liên tục đứng cuối bảng xếp hạng, và gần như chắc chắn phải xuống Serie B. Xuống hạng đã đành, nhưng các khoản nợ vẫn tiếp tục đeo bám, buộc họ phải tuyên bố phá sản vào đầu năm nay. Đây là kết cục không ai muốn, nhưng nó lại đến với một cái tên đã tồn tại suốt hơn một trăm năm qua, với bao chiến tích lẫy lừng.
Nhắc đến Parma, người ta sẽ luôn hoài niệm về một thời oanh liệt của đội bóng này, khi nằm trong nhóm “bảy chị em” cạnh tranh chức vô địch Serie A. Không những thế, “đại gia bơ sữa” đã từng giành nhiều danh hiệu ở đấu trường châu Âu, mà gần nhất là chức vô địch UEFA cup mùa giải 1998 – 1999.
Đây cũng là bệ phóng cho tên tuổi của rất nhiều tài năng như Gianluigi Buffon, Juan Sebastian Veron, Hernan Crespo, Fabio Cannavaro, Alberto Gilardino... Năm ngoái, Parma đã tổ chức một buổi lễ hoành tráng kỉ niệm 100 năm thành lập câu lạc bộ. Thế nhưng, một năm sau, cái tên ấy đã sắp không còn tồn tại.
Một khoản nợ lên đến hơn 100 triệu Euro đã dẫn đến việc Parma bị phá sản. Dù đội bóng xứ Emilia-Romagna đã làm tất cả, nhưng vẫn không thể cứu vãn được tình hình. Sân Ennio Tardini đóng cửa, không thể tổ chức các trận đấu do thiếu tiền chi trả cho lực lượng an ninh. Các cầu thủ bị nợ lương, không có nước nóng để sử dụng trong mùa đông.
Đội bóng cũng đã bán đi tất cả những gì có thể, kể cả ghế ngồi của huấn luyện viên Roberto Donadoni. Nhưng những cố gắng ấy đã bị phá hỏng tất cả, khi chủ tịch Giampietro Manenti. Sau đó không lâu, đội bóng tuyên bố phá sản. Từ nay đến cuối mùa giải, nếu không có một cánh tay cứu giúp, Parma sẽ giải thể.
Thế nhưng, những điều ấy đâu có làm ảnh hưởng đến tình yêu bóng đá, yêu câu lạc bộ của từng con người nơi đây. Bất chấp việc không được trả lương, các cầu thủ Parma vẫn ra sân đều đặn, để cống hiến thứ bóng đá đẹp nhất, quả cảm nhất. Các tifosi vẫn đến sân Ennio Tardini theo dõi đội bóng, ủng hộ đội bóng chứ không giăng những biểu ngữ chống đối như những Milanista đang làm ở San Siro.
Và những kết quả gần đây cũng rất tuyệt vời. Ba trận gần nhất, họ gặp những đối thủ rất mạnh, nhưng đâu có gì khó khăn. Parma xuất sắc cầm hòa Inter Milan của Mancini, đả bại Udinese và đặc biệt là giành chiến thắng trước Juventus, đội bóng đang thống trị giải đấu.
![]() |
Parma giành chiến thắng trước Juventus, đội bóng đang thống trị giải đấu. |
Động lực nào đã thôi thúc các cầu thủ Parma thi đấu mạnh mẽ như vậy? Họ muốn thi đấu tốt để tìm bến đỗ mới tốt hơn? Hãy nhìn sang Antonio Cassano. Nửa đầu mùa giải tiền đạo người Italia là hơi thở của đội bóng, một mình kéo cả Parma tiến lên. Nhưng sau đó, anh được giải phóng hợp đồng để tự do tìm bến đỗ mới. Và bây giờ thì Cassano vẫn đang thất nghiệp.
Tương tự là trường hợp của De Ciglie. Hậu vệ này cũng thi đấu rất ấn tượng tại Ennio Tardini, và được Juventus gọi lại dù vẫn đang trong hợp đồng cho Parma mượn. Nhưng trở lại thành Turin, anh cũng chỉ đánh bóng ghế dự bị. Lãnh đạo đội bóng ép họ phải thi đấu? Không hề. Chủ tịch đương nhiệm của Parma đã bị bắt. Hoặc nếu muốn, họ có thể đi theo con đường của những Cassano, Sciglie. Những Cassani, Belfodil, Nocerino vẫn còn hữu dụng với nhiều đội bóng nhỏ khác. Nhưng họ vẫn ở lại với con tàu Parma đã sắp chìm.
Hơn tất cả, tình yêu với bóng đá, với Parma, niềm vui được ra sân thi đấu mỗi tuần, cháy hết mình vì đội bóng của mình đã giữ họ ở lại. Với họ, Parma bây giờ đã là ăn sâu vào trái tim. Đội trưởng Alessandro Lucarelli đã gắn bó với sân Ennio Tardini được bảy năm. Năm nay anh cũng đã 37 tuổi. Nếu Parma giải thể, anh cũng sẽ giải nghệ. Tiền vệ trẻ Jose Mauri cũng vậy. Anh đã trưởng thành từ Parma, dòng máu Parma đã chảy trong anh.
Và còn rất nhiều cái tên khác nữa, cũng đã coi Parma là ngôi nhà của mình. Họ chiến đấu vì tình yêu, vì trách nhiệm và vì một ánh sáng nhỏ nhoi, chờ đợi một cái tên sẽ cứu lấy đội bóng của họ.
Và các cầu thủ Parma cũng không hề đơn độc. Chủ tịch Massimo Ferrero của Sampdoria cũng đã lên tiếng kêu gọi các câu lạc bộ tại Serie A giúp đỡ đội bóng xứ Emilia-Romagna. FIGC cũng chi trả một khoản tiền nhằm hỗ trợ phần nào giúp đội bóng thi đấu. Và trên hết là những giá trị tình cảm mà các tifosi, người dân xứ Emilia dành cho câu lạc bộ này. Thật hiếm có đội bóng nào đang xếp cuối bảng xếp hạng tại một giải đấu, mà lại nhận được nhiều sự quan tâm như thế.
Những ngày cuối cùng này, có lẽ là những ngày thanh thản nhất trong mùa giải này của Parma. Gạt bỏ tất cả khó khăn lại đằng sau, các cầu thủ, huấn luyện viên đều chiến đấu bằng tất cả trái tim, nhiệt huyết của mình.
Nếu đội bóng được cứu, đó sẽ là một niềm vui vô bờ bến, như một cơ thể bị ung thư giai đoạn cuối, nhưng bất ngờ được tuyên bố đã hoàn toàn khỏe mạnh. Nếu không được như vậy, cuối mùa giải, họ cũng có thể mỉm cười, tự hào về những gì đã làm cho câu lạc bộ. Nếu có thể, xin hãy trao giải thưởng cống hiến cho tập thể FC Parma, như một danh hiệu cuối cùng, danh hiệu mà đội bóng này xứng đáng đạt được.
(Bạn đọc: Mùa hè Italia)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam