Điều đáng nói trước hết, sân Vinh mấy mùa nay không phải là nơi đón lượng khán giả đông nhất, đơn giản vì đội bóng không dễ “bắt nạt” được ai như xưa, thắng rồi thua rất chóng vánh và người hâm mộ ở quê chán nản, ít quan tâm, nếu không có việc gì làm thì cùng lắm là ngó tivi cho trôi nốt ngày nghỉ nhạt nhẽo!
Nhưng người hâm mộ xa quê dường như có cái nhìn thanh thoát hơn đối với SLNA khi họ thi đấu sân khách, nên mọi việc cũng…đỡ buồn hơn. Không cần biết trận đấu “căng” đến mức nào nhưng hễ thầy trò Ngô Quang Trường vào Đồng Nai, Gò Đậu hay ra Hàng Đẫy là “quân choa” rào rào khí thế, đua nhau đi cổ vũ y như đi họp đồng hương mỗi độ xuân về.
![]() |
CĐV SLNA luôn cháy hết mình cổ vũ đội bóng quê hương |
Kể cũng lạ, người ta dồn vào một góc khán đài, yêu cầu đi đứng lối hàng trật tự…chấp nhận hết, miễn là được vào sân chiêm ngưỡng những cầu thủ con cưng, rồi hò hét khản giọng, rồi vẫy áo vẫy cờ cứ như trên đời này chỉ có bóng đá là vui, chỉ có Sông Lam là…vô địch.
Mà đâu chỉ sân cỏ trong nước, tận bên Nga, bên CH Séc nghe nói “quân choa” cũng có đội bóng mang tên SLNA và CĐV cũng đông vui như rứa.
Ngoài sân, “quân choa” làm những việc quý hiếm như quyên tiền ủng hộ đội bóng để giữ lại một số cầu thủ trụ cột, tổ chức gala mừng, kể cả khi thua trận, đội U cũng như đội 1…
Xứ Nghệ lâu nay coi SLNA là “niềm tự hào”, bên cạnh vô vàn điều to lớn khác. Nhưng khi đội bóng gặp khó khăn, thi đấu lên bổng xuống trầm, đội 1 trung bình yếu, các đội U lần lượt nhường ngôi cho HAGL, PVF hay Viettel, thấy màu vàng vẫn cứ phủ kín các sân cỏ, như sân Hàng Đẫy vào cuối tuần này, có người “hay chữ lại hay nghĩa” nói rằng: “Niềm tự hào Xứ Nghệ” bây giờ nên được trao cho hội CĐV 3 miền, chứ không hẳn là…SLNA!
Hàng Đẫy từng là “nôi” của bao thế hệ CĐV Thể Công, Công an Hà Nội, nhưng rất lạ là vinh dự đó chưa bao giờ dành cho HP.HN, Hà Nội ACB, kể cả Hà Nội T&T lừng danh.
Vậy mà lâu nay, gần như Hàng Đẫy là “sân nhà” của SLNA. Đội bóng xứ Nghệ rất nghèo, luôn thiếu tiền trang trải cho mọi hoạt động từ các đội U cho tới đội 1. Nhưng SLNA lại có thứ rất nhiều đội bóng lớn không có. Đó chính là hoạt động của hội CĐV bài bản, có tổ chức, là thứ không tiền nào mua được.
Tiếc là mọi việc nhiều năm nay cứ diễn ra theo cách “vui là chính”, không được nâng tầm và mọi việc của đội bóng vẫn luẩn quẩn quanh đồng tiền eo hẹp gỡ mãi không ra.
CĐV “yêu” đội bóng là thế, nhưng xem ra đội bóng không ít lần “phụ” CĐV mưa nắng đến sân và thất vọng vì những vụ việc trong ngoài sân cỏ. Tóm lại là thiếu niềm tin, không “sạch”, không “thơm”, muốn được nhưng không muốn mất… nên nhà đầu tư, nhà tài trợ đến nhiều, ở lại ít. Dù đội bóng đã và vẫn có những thứ quý hơn tiền bạc, không mua được bằng tiền như vừa nói ở trên.