Ở Việt Nam, có lẽ chưa có cầu thủ nào, dù vui mừng đến đâu, có thể “dũng cảm” làm một cú trượt dài như thế. Vì rất có thể, sau màn ăn mừng đó họ sẽ phải sang Singapore để điều trị vết thương mà mặt sân mang lại.
Hiện tại ở sân chơi V-League, chắc rằng chỉ có hai sân bóng có mặt sân đủ tiêu chuẩn, là sân Gò đậu của Becamex Bình Dương và sân Pleiku của Hoàng Anh Gia Lai. Nếu nói cả Việt Nam thì tính thêm được sân vận động Quốc gia Mỹ đình. Một nền bóng đá lên chuyên đã lâu, mà tình hình sân bãi như vậy, xem ra không ổn.
![]() |
Mặt sân xấu ảnh hưởng đến chất lượng trận đấu. Ảnh: Internet. |
Nhưng những người làm bóng đá ở nước ta đã thực sự quan tâm đủ đến vấn đề sân bãi hay chưa? Ngay như người tâm huyết hàng đầu với bóng đá như ông Đoàn Nguyên Đức, sau khi sân Pleiku biến thành bãi sình trong một giải giao hữu, ông mới chi tiền cải tạo lại sân. Hay như địa phương có một lãnh đạo cực kỳ quan tâm bóng đá là thành phố Đà Nẵng dưới thời cố bí thư Nguyễn Bá Thanh, sân Chi Lăng của họ lại là một trong những sân có mặt cỏ xấu nhất nước.
Mới đây thôi, khi tập đoàn FLC đầu tư mạnh vào Thanh Hóa, với những hợp đồng khủng từ băng ghế huấn luyện cho đến cầu thủ, thì mặt sân Thanh Hóa, dưới con mắt của hàng triệu khán giả xem trận tranh Siêu cúp Quốc gia qua sóng truyền hình, thật sự không khác gì mặt ruộng.
Có lẽ đã đến lúc nên xem chuyện mặt sân là chuyện quan trọng trong quá trình xây dựng bóng đá nước nhà. Một mặt sân xấu, ngoài chuyện dễ gây chấn thương cho cầu thủ, thì còn gây khó khi đội bóng muốn triển khai lối chơi. Người hâm mộ luôn mong mỏi bóng đá nước nhà tạo dựng một lối chơi phối hợp nhỏ, chơi bóng ngắn, ban bật nhuyễn,... Nhưng thực tâm mà nói, mặt sân không chuẩn thì chuyền chuẩn thế nào được? Chuyền một quả cho đúng còn khó, nói gì đến chuyện “thêu hoa dệt gấm”?
Barcelona hùng mạnh với tiki-taka dưới thời Pep Guardiola, khi đi đến các sân khác thi đấu, đa số những than phiền của họ là về chất lượng mặt sân, mà đó là sân cỏ châu Âu, chứ nếu Pep dẫn quân sang V-League thì chắc cũng phải bỏ lối đá truyền thống mà chuyển sang chơi bóng dài.
Dẫu biết rằng nói thì dễ hơn làm, chuyện mặt sân xấu có rất nhiều nguyên nhân, khách quan chủ quan đủ cả, từ thời tiết khắc nghiệt, rồi tiềm lực tài chính các đội bóng, rồi chuyện sân vận động hiện tại giống như một cái sân chung cho cả ngành văn hóa - thể thao của một tỉnh, thành, dẫn tới “cha chung không ai khóc”,....
Tuy nhiên, nếu lãnh đạo đội bóng, lãnh đạo VFF, lãnh đạo địa phương, thực sự xem trọng chuyện chất lượng mặt sân, coi nó ngang hàng với chuyện nâng cao chất lượng cầu thủ, thì khó khăn gì rồi cũng sẽ được giải quyết. Và cầu thủ nước nhà sẽ có một mặt sân thi đấu chất lượng, tất nhiên, không chỉ cho mỗi việc trượt cỏ.
(Bạn đọc: Phan Huỳnh Tuấn)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam