Chelsea trước Barca: Không thể và có thể

14:01 Thứ năm 12/04/2012

Những ngả đường khác nhau bất chợt đưa Chelsea và Barca tái ngộ nhau sau 3 năm “xa cách”. Một đội muốn thắng vì ngôi vô địch, còn đội kia, có rất nhiều lý do để muốn thắng.

Thực lực của Chelsea

Cuộc đối đầu năm 2009 Barcelona đã gặp khó khăn khi gặp Chelsea nhưng họ giành quyền đi tiếp bởi 1 số quyết định không chính xác từ trọng tài - Ảnh: Internet

Không bằng Barca, điều ấy không có gì nghi ngờ cả. Nếu là Chelsea năm 2009 thì đã khác, dù vẫn những con người ấy, sức mạnh của Chelsea giờ chỉ còn khoảng một nửa già. Trong thời kỳ Barca ngự trị trên đỉnh thì Chelsea chính là một trong những đối thủ từng làm Pep’s Team khốn đốn nhất, với lối đá khoa học, “chày cối” đầy bản lĩnh của mình. Có lẽ nếu năm 2009 Chelsea thắng thì đó sẽ chỉ là một cặp đấu hay với kết cục hợp lý, chứ không hẳn là một bất ngờ quá lớn.

Gặm nhấm một chút “ngày xưa” để biết rằng đội bóng từng là ứng cử viên vô địch ấy giờ đây đang trầy trật chen chân vào top 4 ở Premier League, và ở Champions League thì cũng đã bị coi là “nhiều khả năng bị loại nhất” khi vào tới bán kết. Rõ ràng vượt qua Benfica để là đội bóng Anh duy nhất góp mặt tại bán kết cũng đã là một thành công ngoài mong đợi nếu người ta nhìn vào những gì The Blues đã thể hiện ở quốc nội trước đó. Dưới thời Di Matteo Chelsea hay hơn, “may” hơn, và “biết thắng” hơn. Dẫu sao, bất chấp những khiếu nại về trọng tài mang tính “ăn theo” hết sức vô căn cứ từ phía Benfica, bất chấp việc bị đối thủ sung sức ấy gây ra rất nhiều khó khăn trên sân đấu, Chelsea đã vào gặp Barca dù chưa thật thuyết phục, nhưng xứng đáng.

Lối đá của Chelsea vẫn vậy, chỉ khác là những người thực hiện nó bây giờ già hơn, chậm hơn, yếu hơn, chỉ dựa vào ý chí quyết tâm là không đủ. Trong khi đó các cầu thủ trẻ chưa cho thấy được sự xuất sắc, có chăng là đôi nét chấm phá đến từ Garry Cahill hay David Luiz, Sturridge thì vẫn thiếu gì đó để trở thành ngôi sao. Hai “con bài” “đẹp tuổi” và có tố chất nhất của Di Matteo thì lại có những vấn đề riêng, trong khi Mata hơi yếu về tranh chấp thì Torres vẫn đang “vẽ” biểu đồ phong độ bằng những đường lượn sóng. Trong tay vị huấn luyện viên tạm quyền chỉ có vậy, ông đã làm tốt hơn Villas Boas, song để Chelsea là một “niềm hi vọng” thực sự thì có lẽ phải chờ đến kỳ chuyển nhượng mùa hè. Các kết quả gần đây của Chelsea luôn đầy trắc trở, tốn nhiều sức, và phần nào nhờ sự “hợp vía” của Di Matteo mà những thuận lợi mới đi theo The Blues lâu đến thế.

Biết mình biết người

Dù khao khát lớn nhất của Abramovich “từng là” Champions League nhưng chưa phải lúc để đặt mục tiêu vào nó một cách sẵn sàng. Không giống Barca, Chelsea cũng chẳng phải đương kim vô địch để phải “bảo vệ”, cho nên trước hết, các cầu thủ cần vào trận với một tinh thần thoải mái, chỉ có thế Chelsea mới triển khai được chiến thuật của mình.

Messi là người cần được các cầu thủ Chelsea chăm sóc cẩn thận - Ảnh: Internet

Về việc khóa chặt Messi, có thể khẳng định luôn đó là việc hoàn toàn có thể, nhưng không phải việc quan trọng nhất. Đơn giản, bởi đây là Messi đặt trong tập thể Barca, và trong tập thể ấy không chỉ có mình Messi đáng sợ. Có thể dễ dàng nhận ra những trận đấu gian khổ của Messi khi chỉ cần thiếu Xavi, chứ chưa cần về đội tuyển. Ở Nam Mỹ cũng đã không thiếu gì những đội bóng từng làm cho M10 “tịt ngòi”, song đó là câu chuyện khác. Vấn đề lớn nằm ở những người cung cấp bóng, cũng như tổng thể lối chơi tiqui-taca - lối chơi làm hoàn hảo hóa các cá nhân nằm trong nó. Hãy nhìn AC Milan, họ đã khiến “Quả bóng vàng” 2011 mờ nhạt thế nào, những pha dẫn bóng thoăn thoắt và tìm góc dứt điểm liên tục của Messi làm che khuất thực tế về mặt hiệu quả rằng anh hầu như chẳng khiến thủ thành Milan phải làm việc thực sự vất vả lấy một lần - ngoài hai quả penalty.

Sẽ có khó khăn lớn về thể lực cho Chelsea với lịch thi đấu “khủng khiếp” chỉ trong chưa đầy 10 ngày, họ sẽ có hai trận gặp Tottenham và Arsenal xen kẽ những cuộc đối đầu cùng Barca. Đây là thiệt thòi bất khả kháng, cho dù với những cầu thủ đỉnh cao thì nó cũng sẽ “hành xác” mệt mỏi hơn nhiều việc đi xe bus từ Anh sang Tây Ban Nha (nếu chẳng may có núi lửa và nước Anh thuộc đất liền). Trong khi đó, Barca lại đang vào phom, đặc biệt cộng thêm niềm hứng khởi khi áp sát Real ở La liga. Nhưng dẫu sao những ai đã xem bóng đá quá 1 tháng đều đã từng thấy những đội mạnh hơn, cầm bóng nhiều hơn, ép sân hơn bị thất bại, vì thế dù nhỏ nhưng phần trăm chiến thắng cho Chelsea là hoàn toàn có. Chẳng ai ép họ phải chơi đôi công, tất nhiên, ai mạnh gì thì dùng nấy, đó chính là định nghĩa của “chơi sòng phẳng”.

Chelsea không thể mong đợi 4 quả penalty “bù”, mà chỉ mong sẽ không còn có một Ovrebo thứ hai “tỏa sáng”. Cũng không thể mong chờ cầu thủ Barca sẽ sút bóng lên trời hay từ chối sút phạt nếu trong tài thổi phạt đền không chuẩn, mà chỉ có thể cẩn thận từng li với từng pha tranh chấp. Cũng sẽ không có một Alexander Song bị đạp vào chân mà chỉ lăn vừa đủ số vòng xác đáng, sẽ có hơn 11 người thúc ép trọng tài rút những chiếc thẻ oan nghiệt, tất cả phải có trong đầu Di Matteo. Tất nhiên, không cần những thứ ấy, Barca hiện tại vẫn trên cơ, nhưng trong bóng đá đừng bao giờ nói từ “không thể”.

(Bạn đọc: Trần Mạnh Quang)

* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.

Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@tinthethao.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.

Trân trọng,

Ban biên tập TinTheThao.com.vn

* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.

Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.

Trân trọng,

Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam

00:00 30/11/-0001
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục