Chân dung Ross Barkley: Áp lực từ việc trở thành "Rooney mới' và quyết định bỏ rượu

17:52 Thứ tư 12/11/2025

Từng được xem là "Wayne Rooney mới", niềm hy vọng lớn nhất của Everton, Ross Barkley ở tuổi 31,là một con người hoàn toàn khác. Tiền vệ của Aston Villa, người đã trải qua mọi thăng trầm của sự nghiệp, từ Chelsea, Nice, Luton Town cho đến đội tuyển Anh, giờ đây nói chuyện với một sự chín chắn, sâu sắc và sẵn sàng nhìn lại những hối tiếc đã định hình nên con người anh.

Barkley, ở tuổi 31, đang tìm lại phong độ đỉnh cao và sự chín chắn trong màu áo Aston Villa.
Barkley, ở tuổi 31, đang tìm lại phong độ đỉnh cao và sự chín chắn trong màu áo Aston Villa.

Trong một cuộc phỏng vấn độc quyền, Barkley cởi mở nói về quyết định bỏ rượu, áp lực tâm lý, và cảm giác ngột ngạt ở thành phố quê hương.

Vai trò của một người cha

Một trong những chủ đề chính mà Barkley tự nhắc đến là mối quan hệ phức tạp của anh với rượu. Những rắc rối trong quá khứ đã khiến mọi người có ấn tượng không tốt về anh, và giờ anh muốn thay đổi điều đó.

Đúng vậy, điều đó đã khiến mọi người có ấn tượng không hay về tôi. Tôi đã ngừng uống rượu từ mùa hè và dự định sẽ không uống lại cho đến khi kết thúc sự nghiệp. Rượu từng khiến tôi rơi vào những tình huống mà tôi không bao giờ muốn lặp lại.”

Barkley giải thích rằng quyết định này xuất phát từ sự trưởng thành: “Giờ tôi đã là một người cha, có nhiều trách nhiệm hơn. Tôi có thể còn bốn, năm, sáu hoặc bảy năm nữa trong sự nghiệp, nên tôi muốn tận dụng tối đa quãng thời gian đó. Rượu có thể gây rắc rối cho nhiều người, và giờ tôi đã hiểu điều đó. Khi không uống rượu, tôi tránh được những tình huống không mong muốn, đầu óc luôn tỉnh táo mỗi ngày và tinh thần cũng không bị ảnh hưởng.”

Barkley thường dính vào hình ảnh rượu chè
Barkley thường dính vào hình ảnh rượu chè

Anh nhớ lại một trong những kỷ niệm tệ nhất trong sự nghiệp. Khi còn khoác áo Chelsea, anh từng ra ngoài uống rượu và bị quay video lại. “Chúng tôi có một trận đấu trên sân khách ở Pháp, khi đó Frank Lampard vẫn là huấn luyện viên. Ông ấy không thể nói gì nhiều, chỉ khuyên tôi hãy rút kinh nghiệm. Nhưng hình phạt là tôi phải đi cùng đội, song không được có tên trong danh sách thi đấu. Tôi đã phải ngồi trên xe buýt của đội để xem trận đấu. Cảm giác đó thật khó chấp nhận.”

Áp lực, trị liệu tâm lý và tuổi thơ phức tạp

Barkley cũng thẳng thắn chia sẻ về vấn đề sức khỏe tâm thần, điều hiếm thấy trong một môn thể thao vốn gắn liền với hình ảnh mạnh mẽ và nam tính. Anh nói: “Bạn phải biết nhìn lại chính mình. Ai cũng có thể mắc sai lầm. Việc chia sẻ và học hỏi từ những sai lầm đó là điều tốt. Đôi khi, mọi người gặp khó khăn về tinh thần, và việc nói chuyện, chia sẻ với người khác thật sự có ích. Tôi đã làm vậy, và điều đó đã giúp tôi rất nhiều.”

Barkley chia sẻ: “Tôi đã làm việc với một nhà tâm lý học thể thao và theo đuổi trị liệu tâm lý trong suốt sự nghiệp, điều đó thực sự mang lại nhiều lợi ích. Trong bóng đá, đôi khi bạn có thể đánh mất sự tự tin. Tôi từng trải qua điều đó khi còn trẻ. Giờ ở tuổi 31, nhìn lại, tôi ước mình đã có được cách nhìn nhận và tiếp cận như hiện nay.”

Áp lực của Barkley không chỉ đến từ bóng đá. Anh lớn lên trong khu nhà ở xã hội ở Liverpool với hoàn cảnh gia đình phức tạp. "Tôi được nuôi dưỡng bởi một bà mẹ đơn thân. Cha tôi (Peter) lúc ẩn lúc hiện trong cuộc đời tôi. Mẹ tôi sống bằng tiền trợ cấp, vì vậy đó là một tuổi thơ khó khăn... Bóng đá là cách để tôi khiến cuộc sống của chúng tôi tốt đẹp hơn."

Anh gia nhập Everton khi mới 11 tuổi và dần trở thành một phân quan trọng trong màu áo The Toffees. “Đó là quãng thời gian rất khó khăn. Tôi phải đi hai, thậm chí ba chuyến xe buýt mới tới được sân tập. Buổi tối, tôi thường phải đợi xe buýt một mình lúc 9 giờ để về nhà, vì mẹ tôi còn phải trông em gái. Những trải nghiệm đó đã rèn luyện cho tôi bản lĩnh và tính cách như hôm nay.”

David Moyes và các HLV ở Everton đã trở thành gia đình của Barkley.
David Moyes và các HLV ở Everton đã trở thành gia đình của Barkley.

Barkley nhớ lại sự giúp đỡ của các HLV và đồng đội. "Duncan Ferguson (huyền thoại Everton) đã vài lần đưa tôi về nhà. 10 giờ tối và ông ấy vẫn ngồi uống trà với mẹ tôi." Và khi anh bị gãy chân ba lần, HLV David Moyes đã đến tận nhà. "Lúc đó khoảng 2 giờ chiều, ông ấy xuất hiện trên một chiếc xe hơi sang trọng. Có khoảng 20, 30 đứa trẻ xúm lại nhìn qua cửa sổ nhà tôi. Tôi trân trọng việc ông ấy đã dành thời gian cho tôi và mẹ tôi. Ông ấy thậm chí còn trả tiền cho tôi đi nghỉ mát, điều mà tôi chưa từng ."

Rời Everton: "Tôi không thể thở được ở thành phố này"

Việc được so sánh với Wayne Rooney ban đầu là một vinh dự, nhưng dần dần nó trở thành một gánh nặng. Áp lực của việc trở thành một cậu bé vàng thứ hai ở thành phố quê hương bắt đầu trở nên ngột ngạt. "Có rất nhiều áp lực từ người hâm mộ, có lẽ họ muốn tôi trở thành một Steven Gerrard của Everton, điều mà tôi cũng muốn.Nó bắt đầu ảnh hưởng đến tôi vì tôi cảm thấy như mình không thể thở được ở thành phố này."

Anh trở nên khép kín, chỉ tin tưởng nhóm bạn thân của mình. "Ngày nay, với điện thoại của mọi người, bạn luôn cảm thấy lo sợ. Nếu bạn đi ăn, mọi người sẽ chĩa điện thoại vào bạn. Tôi sẽ không bận tâm nếu họ hỏi xin một bức ảnh."

Barkley không thể cạnh tranh trong tập thể toàn sao của Chelsea
Barkley không thể cạnh tranh trong tập thể toàn sao của Chelsea

Năm 2017, sau một vụ tấn công vô cớ trong một hộp đêm và với việc CLB đang sa sút, Barkley quyết định ra đi. Anh gia nhập Chelsea với giá 15 triệu bảng. "Tôi đã khóc," anh thừa nhận. "Tôi không chắc mình muốn ở lại Everton cả đời hay cần phải thoát ra khỏi vùng an toàn. Tôi khóc vì tình yêu của tôi với CLB. Họ đã thay đổi cuộc đời tôi... Nhưng tôi phải đưa ra quyết định vì khi tôi rời đi, Everton đang đi xuống. Bầu không khí khi đó có chút độc hại."

Việc rời đi cũng không hề dễ dàng. "Tôi nhớ mình đang ở trong xe và dừng đèn đỏ. Những người hâm mộ sẽ hét vào mặt tôi. Có một lần, một người đàn ông có cả con nhỏ và vợ ở trong xe, anh ta hạ cửa kính xuống và chửi rủa tôi."

Tìm lại chính mình

Ở London, Barkley thoát khỏi sự ngột ngạt ở thành phố Liverpool, nhưng anh lại đối mặt với những cám dỗ khác. "Luôn có điều gì đó để làm mỗi tối ở London," anh nói.

Anh thừa nhận rằng sự thất vọng vì không được thi đấu thường xuyên ở Chelsea đã đẩy anh vào những thói quen xấu. "Tôi ghét việc phải ngồi dự bị. Nếu tôi không được thi đấu, sự thất vọng đó cần được giải tỏa, vì vậy tôi bắt đầu thích đi chơi đêm với bạn bè vào những thời điểm không thích hợp."

Sau một thời gian mờ nhạt ở Pháp với Nice, Barkley đã có một cuộc trở lại ngoạn mục. Anh là cầu thủ xuất sắc nhất của Luton Town mùa trước. Và giờ đây, trong màu Aston Villa, anh đang làm việc với Unai Emery, một HLV tin tưởng tuyệt đối vào anh.

Barkley đang
Barkley muốn cống hiến hết mình trong màu áo Aston Villa

Barkley kể: “Ông ấy (Emery) là người rất thẳng thắn, không vòng vo. Ông nói với tôi: ‘Với tài năng của cậu, sự nghiệp lẽ ra không nên đi theo hướng như vậy.’ Nhưng đúng là đôi khi, những quyết định mà bạn đưa ra ngoài sân cỏ cũng có thể ảnh hưởng lớn đến con đường của mình.”

Giờ đây, ở tuổi 31, sau khi trải qua nhiều biến cố và học cách nhìn lại chính mình, Ross Barkley đang tìm lại phiên bản tốt nhất của bản thân, một cầu thủ trưởng thành, tỉnh táo và có mục tiêu rõ ràng. Anh nói: “Có thể tôi đã làm mọi thứ khác đi, nhưng những gì đã xảy ra giúp tôi trở thành một con người tốt hơn. Bây giờ, tôi chỉ muốn cùng Aston Villa giành một danh hiệu.”

Pietro | 17:52 12/11/2025
TỪ KHOÁ
Chia sẻ
Loading...

Bài viết mới Bài cùng chuyên mục