Cùng thời điểm mà Brazil của Telê Santana hoành hành ở Nam Mỹ thì tuyển Tây Đức của Jupp Derwall cũng là một con ngáo ộp khác ở châu Âu. Cả hai đội bóng đều có những cầu thủ hàng đầu thế giới trong đội hình nhưng lối chơi của họ là hoàn toàn trái ngược nhau.
Nếu như các cầu thủ Brazil luôn làm các cổ động viên phát cuồng bởi lối chơi bóng phóng khoáng không toan tính thì đội tuyển Tây Đức lại thể hiện thứ bóng đá thực dụng lạnh lùng mà mọi đối thủ phải khiếp sợ. Vào giữa hai kỳ World Cup 1978 và 1982, tuyển Tây Đức đã có 33 trận đấu bất bại với các đội bóng ở khu vực châu Âu; đồng thời, họ cũng kịp chinh phục cúp vô địch châu Âu năm 1980 bằng một sức mạnh và ý chí không thể ngăn cản.
![]() |
Toninho Cerezo được xem là tiền vệ phòng ngự hay nhất mọi thời đại của Brazil. Ảnh: Internet |
Tây Đức đáng sợ là thế nhưng trong 2 năm 1981 và 1982, thì họ đã có dịp được thử sức với Brazil. Kết quả là Tây Đức bị Brazil đánh cho tan tác ở Gold Cup 1981 đến 1-4. Hai tháng sau Gold Cup, Tây Đức lại tiếp tục thất bại 1-2 trong một trận đấu giao hữu.
Một năm sau, Brazil gửi lời thách thức đến nhà vô địch châu Âu nhằm thăm dò 'tình hình sức khỏe' của nhà vô địch châu Âu trước khi chinh phục España 82. Brazil lại thắng 1-0. Chính vì 3 trận thua bạc nhược ấy trước Brazil mà một cầu thủ đầy kiêu hãnh như Rummenigge, người khi đó đang nắm giữ 2 QBV châu Âu liên tiếp, chỉ dám phát biểu: "Tây Đức đến España chỉ để đá… trận chung kết". Không phải quá lời khi nói tuyển Brazil năm 1982 là đội bóng đến từ hành tinh khác.
![]() |
Falcão - tiền vệ trung tâm xuất sắc nhất vào cuối những năm 1970. Ảnh: Internet |
Sức mạnh của Seleção tập trung chủ yếu ở hàng tiền vệ với những cái tên siêu đẳng. Tương tự như “Tứ giác ma thuật” (“Le Carré Magique”) của tuyển Pháp 1983-86, hàng tiền vệ của Brazil dưới thời Telê Santana không bố trí bất cứ một tiền vệ cánh hay một tiền đạo cánh nào mà chỉ sử dụng 2 regista (Toninho Cerezo và Falcão) cùng 2 trequartista (Sócrates và Zico).
Hàng tiền vệ này chỉ thi đấu cùng nhau duy nhất một lần tại España 82 cùng một số trận đấu tại hai giải Copa América 1979 và 1983. Điểm trừ duy nhất và lớn nhất đối với hàng tiền vệ này gắn liền với những năm khô hạn danh hiệu quốc tế lớn của đội tuyển Brazil.
Người chơi thấp nhất trong hàng tiền vệ của đội bóng là Toninho Cerezo, được nhiều chuyên gia nhận định là một trong hai tiền vệ phòng ngự vĩ đại nhất mọi thời đại của Brazil. Một sự thật không thể phủ nhận là khả năng thu hồi bóng siêu hạng của đội tuyển vàng-xanh trong thời kỳ này dựa trên khả năng phòng ngự đầy cơ bắp, giàu năng lượng và kỹ thuật của Toninho Cerezo.
![]() |
Sócrates - Một trong những cầu thủ tổ chức (Playmaker) cổ điển xuất sắc nhất qua mọi thời đại. Ảnh: Internet |
Người đá cặp với Toninho Cerezo ở khu vực trung tâm là một cái tên lẫy lừng, Falcão - tiền vệ trung tâm xuất sắc nhất vào cuối những năm 1970 và đầu những năm 1980. Cầu thủ có biệt danh “Nhà vua thứ 8 của thành Rome”, người đã nổi danh với những đường chuyền chuẩn xác, những cú sút sút xa kinh hoàng, cùng phẩm chất kỹ thuật cá nhân và lối chơi sáng tạo ở trình độ thượng thừa. luôn được bố trí chơi như một tiền vệ con thoi và giữ vai trò tối quan trọng trong lối chơi của đội tuyển Brazil suốt những năm 1980.
Cầu thủ chơi ngay phía trên Toninho Cerezo và Falcão là một người đàn ông râu rậm có gương mặt dễ mến, Sócrates. Ông là một trong những cầu thủ tổ chức (Playmaker) cổ điển xuất sắc nhất qua mọi thời đại. Ngoài khả năng điều phối bóng tuyệt đỉnh, ông còn được biết đến như là một trong những tiền vệ săn bàn ngoại hạng với 314 bàn trong sự nghiệp thi đấu của mình.
Xem “Bác sỹ”, biệt danh của Sócrates, thi đấu người ta có cảm giác việc đá bóng trở nên “dễ ợt” khi ông có thể trình diễn lối chơi ngẫu hứng ở bất cứ thời điểm nào và bất cứ nơi nào ông muốn. Tuyệt kỹ đánh gót không nhìn (blind heel-pass) và những pha dứt điểm lạnh lùng mà sắc bén như dao mổ của ông là nỗi kinh hoàng cho bất cứ hàng phòng ngự nào trên thế giới.
![]() |
Zico có đẳng cấp tiệm cận với "Vua bóng đá" Pele. Ảnh: Internet |
Zico, cái tên cuối cùng trong bộ tứ tiền vệ của Brazil không chỉ được xem là cầu thủ quan trọng nhất của đội tuyển mà còn là một trong những cầu thủ vĩ đại nhất trong lịch sử bóng đá Brazil cùng với “Vua bóng đá” Pelé. “Rooster of Quintinho” hay “White Pelé” được thừa nhận là một trong những cầu thủ rê bóng và giàu kỹ thuật nhất lịch sử bóng đá.
Không chỉ thế, với 826 bàn ghi được, Zico được mặc định là tiền vệ tấn công vĩ đại nhất mọi thời đại. Trong suốt thập kỷ 1980, chỉ có hai cầu thủ khác là Maradona của Argentina và Platini của Pháp được xem những cái tên đủ tầm để so sánh với Zico. Năm 2013, Pelé nhận xét: “Sau rất nhiều năm, chỉ duy nhất một cầu thủ của Brazil tiệm cận đến trình độ của tôi là Zico.”
Ngày 5/7/1982, một trong những vở bi kịch hùng tráng nhất lịch sử khép lại với cái chết của nhân vật chính, Brazil. Thất bại 2-3 của Brazil trước Italy đã biến đội tuyển vàng xanh năm 1982 trở thành một trong ba kẻ thất bại vĩ đại nhất lịch sử của World Cup cùng với đội tuyển vàng Hungary 1954 và đội tuyển da cam Hà Lan 1974. Sau trận đấu, hàng loạt những cuộc biểu tình, nổi loạn và tự tử diễn ra ở toàn cõi vương quốc bóng đá. Với người Brazil, ngày 5/7/1982 được xem là ngày quốc tang.
(Bạn đọc: Jünne le Solitaire)
|
* Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của bạn đọc.
Mời bạn đọc tiếp tục chia sẻ những bình luận, cảm xúc về các nhân vật, sự kiện, các giải bóng đá bằng cách email về banbientap@bongda.com.vn. Các quy định về cộng tác, vui lòng đọc tại đây.
Trân trọng,
Ban biên tập Báo Thể thao Việt Nam