Rạng sáng 14/11, trên sân Dublin, Cristiano Ronaldo trải qua một trong những buổi tối tệ nhất của sự nghiệp quốc tế. Không phải vì Bồ Đào Nha thua Ireland 0-2, mà vì cú vung tay thiếu kiểm soát khiến anh lần đầu tiên trong 226 trận khoác áo Selecao bị đuổi khỏi sân. Một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng âm hưởng của nó lại kéo dài hơn nhiều so với 30 giây VAR xem lại tình huống.
Pha bóng ở phút 61 vốn chỉ là một pha tranh chấp thông thường. Ronaldo cố chiếm vị trí trước Dara O’Shea khi chờ quả tạt. Nhưng thay vì che chắn khéo léo, anh hơi mất bình tĩnh, để khuỷu tay đập mạnh vào mặt đối thủ. Ban đầu chỉ là thẻ vàng, rồi VAR vào cuộc và tấm thẻ đó biến thành thẻ đỏ trực tiếp – điều mà Ronaldo chưa từng trải qua ở cấp độ đội tuyển.
Ngặt nỗi, án phạt vì hành vi bạo lực sẽ không được “gộp” vào phần còn lại của vòng loại, mà chuyển thẳng sang World Cup 2026. Nếu bị treo giò từ hai trận trở lên, anh có thể vắng mặt ngay từ những trận đầu tại kỳ World Cup cuối cùng trong đời mình. Đó không còn là câu chuyện về một sai lầm nhất thời, mà là nguy cơ tác động trực tiếp đến chặng kết sự nghiệp.
Điều khiến dư luận Bồ Đào Nha bức xúc không chỉ là chiếc thẻ đỏ. Nó là biểu tượng bị sứt mẻ. Hơn hai thập kỷ, Ronaldo luôn là tấm gương về kỷ luật và sự kiểm soát. Nhưng ở Dublin, anh đánh mất thứ làm nên sự khác biệt.
A Bola, tờ báo vốn không thích những lời lẽ gay gắt, vẫn phải viết thẳng: “Một ngày để quên.” Và thông điệp ngầm là hình ảnh Ronaldo không còn bất khả xâm phạm. Tờ này không chỉ phê bình một hành động nóng nảy. Họ nhấn mạnh sự rạn nứt trong tinh thần của người từng là chuẩn mực về bản lĩnh.
Record lại chọn hướng mổ xẻ sâu hơn: sự phụ thuộc quá lớn của đội tuyển vào cảm xúc của Ronaldo. Khi anh hừng hực khí thế, cả đội đi lên. Khi anh bị tác động, cả tập thể chùng xuống. Trước Ireland, chiếc thẻ đỏ trở thành dây dẫn khiến mọi thứ đột ngột đứt mạch.
Một hành động bộc phát của Ronaldo lại kéo theo sự mất phương hướng trong phản ứng của đội bóng. Không phải lời đổ lỗi, mà là sự thật tồn tại nhiều năm nay: Selecao vẫn bị kéo theo trạng thái của thần tượng số 7. Thống kê sau trận cho thấy điều đó.
O Jogo thì cảnh báo thẳng thừng rằng chiếc thẻ đỏ này có thể khiến Ronaldo lỡ hẹn với trận mở màn World Cup. Viễn cảnh ấy giống cú đấm trực diện vào hy vọng của hàng triệu CĐV – những người chờ xem chương cuối của một giai thoại bóng đá. Khi một biểu tượng bị đẩy vào nguy cơ ấy, sự hoang mang là điều dễ hiểu.
Tuy nhiên, truyền thông Bồ Đào Nha không quay lưng. Họ chỉ bắt đầu đánh giá Ronaldo bằng tiêu chuẩn dành cho một cầu thủ – không phải một huyền thoại. Điều này, trên thực tế, lại là một dạng tôn trọng. Họ muốn anh chịu trách nhiệm tương xứng với tầm vóc mà anh đã xây dựng suốt 22 năm.
Ronaldo luôn là nguồn cảm hứng, người khiến đội tuyển tin vào chiến thắng trong mọi hoàn cảnh. Nhưng hình ảnh ấy giờ đối diện câu hỏi lớn: một nhà lãnh đạo tinh thần có thể để bản năng bùng nổ theo cách ấy không? Sự nóng nảy không loại bỏ giá trị của anh, nhưng nó phơi bày một sự mong manh mà người ta không quen thấy ở Ronaldo.
Điểm tích cực là chiếc thẻ đỏ này cũng chính là cơ hội. Nó buộc Ronaldo soi lại chính mình, để kiểm nghiệm xem anh muốn khép lại hành trình ở đội tuyển theo cách nào: trong ánh sáng rực rỡ, hay trong sự tiếc nuối của một cú vấp phút cuối.
Dublin có thể là dấu chấm lửng của một sai lầm. Còn Ronaldo – như mọi chương lớn trong sự nghiệp anh từng viết – phải là người đặt dấu chấm hết. Và đó mới là điều thế giới bóng đá đang chờ anh trả lời.














