
Đã 12 năm trôi qua kể từ lần cuối cùng Manchester United bước lên bục cao nhất của Premier League. Nhưng không có gì bắt buộc khoảng thời gian khô hạn ấy phải kéo dài thêm 12 năm nữa. Và dù viễn cảnh chạm tay vào chức vô địch vào năm 2028 – đúng dịp kỷ niệm 150 năm thành lập CLB – có vẻ xa vời, nhưng không phải là điều bất khả thi.
So sánh giữa Erik ten Hag và Sir Alex Ferguson thời kỳ đầu từng được đưa ra, khi Ferguson giành FA Cup trong một mùa giải bết bát năm 1990, trước khi đưa MU trở thành nhà vô địch Premier League chỉ ba năm sau đó.
Trớ trêu thay, MU hiện cũng đứng thứ 13 – đúng như vị trí của năm 1990 – và cũng đang trải qua một cuộc khủng hoảng niềm tin tương tự. Chỉ có điều MU không đủ kiên nhẫn với Ten Hag và giờ Ruben Amorim đang nắm quyền.
Dù vậy, bóng đá đã thay đổi quá nhiều kể từ thập niên 90, khiến những so sánh như vậy trở nên lỗi thời. Điều chắc chắn là: Man Utd không thể tiếp tục đốt tiền theo kiểu cũ, và cũng không còn thời gian để phung phí thêm. Tuy nhiên, lịch sử đã chứng minh rằng chỉ một hoặc hai bản hợp đồng đúng người, đúng thời điểm có thể thay đổi cả cục diện.
Bruno Fernandes là minh chứng rõ ràng. Anh đến vào tháng 1/2020, và ngay lập tức đưa MU từ cuộc đua giữa bảng lên top 4. Mùa giải sau đó, Quỷ đỏ cán đích ở vị trí thứ hai. Casemiro cũng vậy – một tiền vệ phòng ngự nhưng lại tạo ảnh hưởng lớn ở mặt trận tấn công, từ chức vô địch League Cup đến suất dự Champions League.
Trở lại năm 2013, chức vô địch cuối cùng của Ferguson gắn liền với cái tên Robin van Persie. Đó là một thương vụ then chốt, bởi nếu tiền đạo người Hà Lan chọn Man City thay vì MU, rất có thể đối thủ đã giữ vững ngôi vương.

Và rồi là mùa hè 2023 – cột mốc đánh dấu sự hụt hơi rõ rệt trong chính sách chuyển nhượng. Thay vì theo đuổi tới cùng Harry Kane – một chân sút đẳng cấp thế giới – MU lại đặt kỳ vọng lên vai Rasmus Hojlund, một tiền đạo 20 tuổi chưa có nhiều kinh nghiệm và đang dính chấn thương.
Kết quả là thất vọng, dù trách nhiệm này không chỉ đổ lên Hojlund mà còn thuộc về ban lãnh đạo và cả những cái tên như Marcus Rashford – người đánh mất mình sau bản hợp đồng hậu hĩnh.
Tuy nhiên, lịch sử Premier League từng chứng kiến những cú "lội ngược dòng" không tưởng. Leicester từ hạng 14 lên ngôi vô địch chỉ sau một năm. Chelsea từ vị trí thứ 10 trở lại ngai vàng với HLV mới. Liverpool suýt vô địch năm 2014 dù không đá cúp châu Âu. Man Utd hoàn toàn có thể tái hiện điều đó, nếu biết tái cấu trúc đúng lúc.
Mùa giải không có Champions League – tưởng là nỗi thất vọng – thực ra có thể trở thành lợi thế. Không bị bào mòn thể lực ở giữa tuần, đội hình được rèn giũa kỹ hơn, và cơ hội vô địch trở nên rõ ràng hơn nếu đầu tư hợp lý.
2028 có thể là năm Man United trở lại đỉnh cao. Họ không cần 10 ngôi sao, chỉ cần 2 bản hợp đồng đủ tầm, một kế hoạch dài hơi và một tập thể đoàn kết.
Trong bóng đá, mọi chu kỳ đều có điểm khởi đầu – và nếu bắt đầu từ mùa hè tới, khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, giấc mơ vô địch năm 2028 hoàn toàn có thể trở thành hiện thực.