
Arsenal đang đối mặt với một bài toán nan giải trên hàng công khi không bổ sung tiền đạo trong hai kỳ chuyển nhượng gần nhất. Việc Kai Havertz dính chấn thương càng khiến HLV Mikel Arteta đau đầu khi các phương án thay thế đều không thực sự hiệu quả. Trong trận đấu với Leicester City, Arteta đã sử dụng Leandro Trossard như một số 9 ảo, nhưng phải đến khi Mikel Merino vào sân và lập cú đúp, Arsenal mới có thể giành chiến thắng 2-0. Sự bế tắc trên hàng công đặt ra câu hỏi: Nếu thiếu tiền đạo, tại sao Arsenal không thử nghiệm kéo một hậu vệ lên đá cao nhất?
Ý tưởng này có thể nghe kỳ lạ, nhưng không phải chưa từng xảy ra trong lịch sử bóng đá, và ngay cả tại Arsenal, nó cũng đã từng được áp dụng. Vào năm 1985, HLV Don Howe và trợ lý John Cartwright đã thử nghiệm đẩy trung vệ Chris Whyte lên đá tiền đạo trong bối cảnh đội bóng thiếu phương án ghi bàn. Whyte, khi đó là một trung vệ trẻ đầy triển vọng, đã mất vị trí khi Arsenal chiêu mộ Tommy Caton, đồng thời đôn lên những tài năng trẻ như Tony Adams và Martin Keown. Sau một thời gian chơi cho đội dự bị, Whyte bất ngờ được thử nghiệm ở vị trí tiền đạo và gây ấn tượng mạnh khi ghi 6 bàn vào lưới Charlton trong một trận đấu của Football Combination. Điều này thuyết phục Cartwright đưa Whyte lên đá chính ở đội một.
Trong trận gặp Aston Villa ngày 5/10/1985, Whyte ra sân với vai trò tiền đạo cắm và bất ngờ tỏa sáng với một bàn thắng giúp Arsenal thắng 3-2. HLV Howe ca ngợi màn trình diễn của anh, còn Cartwright tin rằng cầu thủ này có thể trở thành một tiền đạo thực thụ. Tuy nhiên, thử nghiệm này nhanh chóng thất bại khi Whyte không thể ghi bàn trong các trận đấu tiếp theo, đặc biệt là trận hòa 0-0 trước West Ham và trận thua Nottingham Forest. Cuối cùng, Arsenal từ bỏ ý tưởng này, và Whyte rời đội bóng vào cuối mùa giải.

Dù thất bại, việc thử nghiệm kéo hậu vệ lên đá tiền đạo vẫn là một ý tưởng đáng cân nhắc, đặc biệt khi Arsenal đang gặp bế tắc về nhân sự. Một cái tên có thể phù hợp với vai trò này là Riccardo Calafiori, hậu vệ có thể hình tốt, khả năng chơi bóng bổng ấn tượng và sự nhanh nhẹn cần thiết để tranh chấp với các trung vệ đối phương. Ngoài ra, Arsenal cũng có thể cân nhắc sử dụng Gabriel Magalhães, người có khả năng không chiến tốt và từng ghi bàn bằng đầu trong những tình huống cố định. Nếu Arteta chấp nhận rủi ro, việc sử dụng một hậu vệ lên đá tiền đạo có thể mang lại một phương án bất ngờ, đặc biệt trong những trận đấu cần sự khác biệt.
Không chỉ riêng Arsenal, nhiều đội bóng lớn trên thế giới từng sử dụng hậu vệ như một giải pháp tạm thời trên hàng công. Điển hình là Sergio Ramos khi còn khoác áo Real Madrid, đã không ít lần được đẩy lên đá tiền đạo trong những phút cuối khi đội nhà cần bàn thắng. Ở cấp độ đội tuyển, Jan Koller, vốn là một tiền đạo nhưng sau đó lại chơi trung vệ cho CH Séc khi đội bóng này rơi vào khủng hoảng nhân sự. Ngay cả HLV Pep Guardiola cũng từng thử nghiệm Rodri chơi cao hơn trong đội hình Manchester City khi gặp bế tắc.
Dù vậy, Arteta có thể không muốn lặp lại "thí nghiệm Chris Whyte" năm xưa, bởi bóng đá hiện đại yêu cầu một tiền đạo không chỉ có thể hình tốt mà còn phải có khả năng xử lý bóng, di chuyển thông minh và dứt điểm chính xác. Việc kéo một hậu vệ lên đá cao nhất có thể giải quyết vấn đề tạm thời, nhưng không phải là một chiến lược dài hạn. Arsenal cần có phương án cụ thể hơn trong kỳ chuyển nhượng tiếp theo nếu không muốn tiếp tục rơi vào tình trạng thiếu hụt nhân sự trên hàng công.
Tuy nhiên, trong những trận đấu cấp bách, khi không còn lựa chọn nào khác, việc thử nghiệm một trung vệ có thể hình và khả năng không chiến tốt ở vị trí tiền đạo hoàn toàn có thể xảy ra. Khi đội bóng cần một phương án "tất tay", không gì là không thể, và biết đâu Arteta có thể tạo nên một sự khác biệt bất ngờ, như cái cách mà Chris Whyte từng làm vào năm 1985.